[Longfic ShinShi] Lie _ Chap 2

Chap 2: Em là ai?

   Hôm nay là ngày giỗ của Miyano Shiho...

   Shinichi còn nhớ như in cảnh tượng lúc đó: trời mưa to và chiếc ô của một người phụ nữ áo đen bí ẩn...

   Shinichi cầm chiếc ô đó, hồi tưởng lại những gì đã xảy ra rồi ngắm thật kỹ, chợt có chữ khắc trên tay cầm.

   Miyano Shiho

   Anh khựng lại ở dòng chữ đó, mặt biến sắc: vui, nửa ngờ, nửa bàng hoàng. Chắc chắn chiếc ô này là của Shiho! Cô ấy có lẽ là cô gái mặc áo đen ấy. Nhưng làm sao để xác nhận lại? Dấu vân tay cũng chẳng để lại vì anh nhớ cô ấy đeo găng tay. Rồi thì nhà của cô ấy, anh cũng chẳng biết.

   Buồn rầu, chán nản nhưng lại mừng vì cô còn sống...anh đến quán càfê mang tên “Ame"

   Anh gọi cho mình cốc càfê đen:

    - Anh cần đường không? Thưa anh... - Một viên phục vụ quán nói.

    - Không...

   Chất giọng trầm đục, khàn đặc, vang lên trong khung cảnh tĩnh mịch, lạ thường, một khung cảnh u ám, tối tăm và lạnh lẽo...

   Người phục vụ cứ việc đi, để người khách của mình lạc vào suy nghĩ...

   Ame...

   Ame là mưa...

   Đám tang của cô vào đúng hôm trời mưa to...

   Trời chợt đổ mưa...

   Bây giờ, ngày giỗ của cô, trời vẫn mưa to như thế...

   Cả cảm xúc của anh bây giờ cũng chẳng khác lúc đó là bao...!

   Họ của Ameno Bara...cũng nói về mưa...

   Tiếng piano của người phục vụ vang lên, Shinichi trộn lẫn tiếng piano đó vào những suy nghĩ vẩn vơ...

   ...Và khóc...
.
.
.
.
.
  *Nhà Kudo*
 
   Bara đang nằm im trong chiếc chăn ấm, thức giấc nhưng chẳng chịu ra khỏi giường vì Shinichi đi ra ngoài, ăn đồ ăn mà anh làm quen rồi nên lười ăn đồ ăn do chính mình nấu.

   Cô nhìn lên cửa sổ và thấy trời đang mưa rất to, lại thầm mong tên Shinichi chết tiệt đó cầm ô...

   Đoạn, cô nhìn vào tờ lịch, có một phần bút đỏ mà Shinichi đánh dấu, nét khoanh khiến cô biết tay Shinichi đang run lẩy bẩy.

   Một dòng ghi chú nhỏ phía dưới...“Ame..."

   Nhìn thật kỹ vào tờ lịch, cô nhận ra...

   Hôm nay là ngày giỗ của cô...

   Cô chỉ biết cười trừ...từ lúc quen với đội thám tử nhớ mới này, cô mãi mới xóa bỏ được cái suy nghĩ “Bara là Haibara" trong đầu các cô, cậu này. Nhưng còn anh, anh giỏi như vậy, vượt mặt anh là một chuyện khó...

   Nhưng Shinichi chưa hề nghi ngờ...!

   Vì thế nên...nói dối một chút cũng có sao đâu...

   Một chút...Một chút nữa...!

   Và nó sẽ thành lời nói dối đau đớn nhất...!!

____
   Hàng xóm bây giờ của cô, là người bố nuôi lúc trước ấy, bây giờ đang lăn chiếc xe đến tiệm hoa, rồi đến nghĩa trang, nơi an nghỉ của người con gái ông qúy mến nhất.

   Khi tiến sĩ đến đó, ông bắt gặp một chàng trai chạc tuổi Shinichi đang ngắm hình ảnh của người phục nữ trên bia mộ, đó cũng là hình ảnh của Shiho. Ngắm một lúc, anh ta đi về...

   Agasa lấy làm lạ nhưng mộ vẫn chẳng có gì thay đổi nên cho qua chuyện...

   Ông thắp nhang và từ biệt người con gái của mình...

____
   Bara nghe tiếng chuông điện thoại reo rồi nhấc máy, một cú điện thoại từ Generic.

    - Alo...

    - Sao tự nhiên lạnh thế? Anh đến thăm em này... - Generic ở đầu dây bên kia tiếp lời, có vẻ hơi cụt hứng.

   - Ai cho phép cậu xưng với tôi là anh, đúng hơn ra là tôi hơn cậu những 1 tuổi đấy. Vậy, có chuyện gì? Cậu em trời đánh...? - Bara hơi khó chịu trước cái kiểu nói chuyện của Generic.

    - Kiểu là...về rồi đó, mấy năm không gặp...nên...

    - Bỏ đi, trời đang mưa...

    - Em có mấy bộ quần áo mua từ London đó, chị đến nhé, nếu không đến thì...

    - Nhờ chuyển phát đưa cho tôi. Thôi, tôi mệt, cúp máy đây. - Bara nói và tắt máy.

    - Chờ đã~~. - Generic chưa nói xong thì đã có một tiếng tút ngân dài...

   Thất vọng, anh đành nhờ hộ chuyển phát vậy...
...
   “Tên Kudo đáng ghét!!!! Sao hắn ta lâu về thế?!" - Bara bực bội, thầm nhủ và đáp chiếc điện thoại xuống gối...

   Được một lúc lâu, mưa tạnh, Shinichi về nhà và nấu ăn sáng như mọi khi những tâm trạng không được vui. Thấy vậy, Bara cũng chẳng buồn hỏi anh làm gì...

   Chỉ có trong lòng cô một câu hỏi...

   “Anh buồn vì chuyện gì vậy...?".

   Nấu ăn xong, Shinichi nhìn đồng hồ, bây giờ là 8h 50', anh lết từng bước chân nặng nề lên phòng và thay đồ...

   Khẽ buông một tiếng thở dài, Bara thầm cảm ơn trời vì đã làm cho thời gian trôi nhanh, chấm dứt sự im lặng đáng sợ của hai anh em này...

   “Hic...~~~vẫn đói...~~~" - Bara chán nản nghe cái bụng kêu một tiếng violin.

   Shinichi ra khỏi nhà với chiếc áo sơ mi và quần bò trắng, anh chẳng thể để ý...

   Bara đang dõi theo cái hình bóng tiều tụy và cô độc của anh.

   Tưởng như nhớ ra điều gì, anh quay lại nhìn mặt Bara làm cô giật mình.

   “Hả?!"

   Đôi mắt Bara lộ vẻ khó hiểu, cô lập tức đặt một câu hỏi trong đầu rồi lại cố gắng tìm lời giải từ anh.

   Ngoảnh mặt đi và chẳng nói câu nào, bàn tay nắm chặt...

   Trái tim Shinichi lộ vẻ tức giận...!

   “Em là ai?"

   “Em thực sự là ai?!"

   “Hả...? Miyano Shiho...!?"

   Đôi mắt lại tuyệt vọng nhìn xuống đất, rồi lại thở dài...anh đi ra ngoài và chẳng nói câu tạm biệt với cô...

   Im lặng một lúc lâu, cô lại làm việc nhà, hy vọng công việc đó giúp cô quên đi những thắc mắc không hay vừa rồi...

   Việc nhà vừa xong, có người chuyển phát đến nhà, đứa cho cô quà của Generic - những chiếc váy ôm sát cơ thể, dành cho những quý cô trẻ ở tuổi đôi mươi.

   “Tên khốn, nhìn chị bây giờ mà còn tặng mấy bộ như thế này~~~" - Bara chán nản với suy nghĩ của Generic khi tặng cho cô những bộ váy 'không hợp tuổi'.

   Đóng cánh cửa lại, cô lên trên nhà, chẳng thích thú gì mấy bộ quần áo này, cô lại thu mình trên giường...

   Trời lại đổ mưa to...
.
.
.
.
.
.
   Shinichi đặt lên mộ một bó hoa cúc, rồi khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống chiếc áo trắng như những hạt pha lê thấm sâu vào cảm xúc trống rỗng của con người. Bỗng trời đổ mưa, rửa sạch tất cả mọi thứ xung quanh...

   Trừ một thứ...

   Dính như sam trong trái tim và bộ não của anh mãi chẳng rời, như thể những giọt mưa ấy chỉ là những con kiến nhỏ dám lướt qua những dòng cảm xúc vô tận của anh...những kẻ tầm thường...

   Nhưng nó đủ để xóa nhòa những hạt pha lê mặn chát lăn trên khuôn mặt phong trần của Shinichi, giúp anh che giấu nước mắt và mức độ của nỗi buồn...
.
.
.
.
.
.
   Bara chạy vội ra tủ quần áo, mặc nhanh bộ váy đen dài vì nó là bộ váy thoải mái nhất của cô. Rồi vội lên phòng của Shinichi, không suy nghĩ và lấy hẳn chiếc ô màu đen mà anh treo một cách rất cẩn thận.

   Cô mở ô ra, che cho mình và chạy thật nhanh đến nghĩa trang...

   “Tên ngốc Kudo!!!!!!!!"

   Đến phần mộ của Shiho, cô lặng nhìn Shinichi như một chiếc giấy trắng ướt sũng, nhanh chân đến bên anh những lại bị anh cản lại bằng một câu hỏi khiến cô khó xử:

    - Em là ai?

   Một câu hỏi giữ chân cô lại cùng với chiếc ô màu đen mang một kỷ niệm khó quên...

    - Ameno Bara...là em...!

   Ngước nhìn lên bầu trời âm u, anh thở dài...:

    - Anh biết là em sẽ trả lời như vậy mà... - Shinichi cười khẩy. - Nhưng thôi, chịu rồi, lần này tôi thành cho em vậy...

   “Nhìn em giống hệt người con gái ấy...

   Nhìn em làm anh cảm thấy cô ấy tưởng như thật xa mà rất gần...

   Anh muốn làm tất cả cho em, cho cô ấy...

   Vậy nên...

   Vậy nên...

   Anh yêu cô ấy...!"

    - Sao anh lại hỏi vậy...? Anh ngốc lắm, Shinichi-niisan...đi mà không mang ô...!

   Tiến gần chỗ cô, Shinichi xóa đầu...và anh chỉ nói vởn vẹn một câu trả lời 'khá liên quan':

    - Ừm...!

   Cô và anh lại cùng nhau về, như lần đó...

   ««Như lần đầu tiên mà em về với anh, Shinichi...»»

   “Daisuki...!

   Shinichi..."

Nhận xét

Đăng nhận xét